![]() |
| Một góc Hà Nội. Ảnh Khánh Huy |
Hà Nội những ngày cuối năm vội vã hơn thường lệ. Dòng người cuốn nhau đi giữa những con phố đông nghẹt, ai ai cũng mang theo bao nỗi niềm riêng, cố gắng hoàn thành nốt những công việc còn dang dở. Trong một buổi chiều tan tầm trên đường Huỳnh Thúc Kháng, giữa tiếng còi xe và bước chân gấp gáp, tôi bắt gặp một khoảnh khắc khiến lòng mình lặng đi.
Một cô gái trẻ bất ngờ lên cơn động kinh, ngã quỵ bên bến xe buýt. Giữa giờ cao điểm, khi xe cộ chen chúc sát nhau, nếu không có người đàn ông đứng cạnh kịp thời đỡ lấy, có lẽ mọi chuyện đã khác. Cơ thể em co giật, mất ý thức, gương mặt tái đi trong sự hoảng loạn… Không ai quen ai, nhưng rất nhiều người đã dừng lại. Người tìm cách trấn an, người tìm điện thoại và giấy tờ tùy thân của em để có manh mối liên hệ với gia đình, người sẵn sàng đưa em vào bệnh viện cấp cứu. Có chút chần chừ, chút lo lắng, nhưng sau tất cả, có nhiều người chọn ở lại cùng nhau giúp một người xa lạ vượt qua cơn nguy hiểm.
Cuối cùng, em được đưa thẳng vào bệnh viện trong vòng tay của những người chưa từng quen biết. Khoảnh khắc ấy, giữa Hà Nội ồn ào, tôi chợt thấy lòng mình ấm lên. Hóa ra, giữa những tất bật mưu sinh, lòng tốt vẫn ở đó, lặng lẽ mà bền bỉ.
Mấy ngày sau, trong một buổi sáng ra chợ, tôi lại bắt gặp một câu chuyện cảm động khác: một chàng trai khuyết tật nặng, cơ thể co quắp, bò lê dưới mặt đường, kéo theo giỏ hàng để mưu sinh. Thấy vậy, cặp vợ chồng của hiệu cắt tóc người tặng anh chút tiền, người nâng niu đưa anh túi quần áo. Nhận món quà nhỏ từ cặp vợ chồng, chàng trai mở ra xem với ánh mắt lấp lánh vui tươi cùng nụ cười tỏa sáng. Dù không nói được nhưng anh vẫn cúi đầu và có cử chỉ bằng tay ra dấu cảm ơn song nhất quyết gửi lại chút tiền coi như mua đồ. Giữa phố sá đông đúc, hai bên cứ “giằng co” nhau khi người đưa kẻ trả nhưng ai nhìn thấy cũng xúc động, bởi người trao thì ân cần tử tế, mà người nhận lại tự trọng.
Cuối cùng cặp vợ chồng lấy của anh chút tiền nhưng nháy nhau vừa trò chuyện hỏi han vừa khéo léo dúi tiền lại giỏ cho anh. Bình thường cặp vợ chồng ấy vẫn hay to tiếng với nhau, vậy mà trong khoảnh khắc này lại cùng chung một sự dịu dàng, ân cần và thấu hiểu nhau. Một hành động nhỏ thôi, nhưng đủ khiến tôi mỉm cười. Tôi chợt nhận ra, sự tử tế, hạnh phúc đôi khi không chỉ đến bởi những lời nói nhẹ nhàng lãng mạn mà đến từ chính những âm thanh, hành động rất đỗi đời thường. Dẫu còn đó những ồn ào, va chạm, nhưng khi cần, họ lại thấu hiểu và nắm tay nhau trao đi sự yêu thương và tử tế. Dưới ánh nắng ban mai của buổi sáng mùa Đông, giữa sự ồn ào náo nhiệt của phố chợ, hình ảnh của sự yêu thương và sẻ chia thật ấm áp và đẹp biết bao.
Đi giữa nắng Đông, đi giữa lòng người, đi giữa cuộc đời, hòa mình trong một Hà Nội đông đúc có cả những xô bồ, bon chen, thì chính những câu chuyện nhỏ của cuộc sống khiến tôi có niềm tin vào những điều tốt đẹp luôn tồn tại. Dẫu còn đó những lo toan, mệt mỏi, ganh đua, đố kị thì vẫn có rất nhiều người sẵn sàng chậm lại vì nhau. Nếu có người chọn cách dìm người khác xuống để nâng cao giá trị bản thân thì cũng có rất nhiều người luôn sẵng sàng đưa tay ra vì người khác. Cuộc đời này có đôi lúc chỉ cần một chút sẻ chia, sống chậm lại để yêu thương thấu hiểu, sống tử tế, cuộc đời sẽ trở nên dịu dàng biết bao nhiêu. Ở một khoảnh khắc nào đó, chính những điều giản dị và yêu thương của cuộc sống mới là sức mạnh giúp chúng ta tìm được bình yên để vượt qua mọi biến cố và tiếp tục đứng vững giữa bão tố cuộc đời. Và khi ta chạm được vào phút bình yên ấy, nó sẽ ở lại rất lâu trong tim, để mỗi người tìm thấy chính mình, tìm được bình yên cho tâm hồn mình. Chính vì thế tôi chọn cách quên đi nỗi buồn, những được mất của ngày hôm qua mà giữ lại những hình ảnh đẹp, những âm thanh ấm áp của cuộc sống.
Mỗi ngày trôi qua, Hà Nội trong tôi không chỉ chứa đựng những ồn ào, náo nhiệt của một đô thị hiện đại không ngừng phát triển kéo theo cả những áp lực của cuộc sống với những mệt mỏi muộn phiền thì vẫn còn đó nếp sống đầy nghĩa tình, ấm áp của những con người đang sống tại Hà Nội thật giản dị và trân quý. Cuối năm, Hà Nội chậm lại theo một cách rất riêng. Cuộc đời này, rốt cuộc, chỉ là những khoảnh khắc đang trôi qua. Sau tất cả, điều còn lại không phải là hơn thua hay mỏi mệt, mà là sự an yên bên gia đình, người thân và những điều ta trân quý. Có đôi lúc sống chậm lại, tận hưởng từng giây phút và giữ cho lòng mình một khoảng an yên chính là cách để chúng ta vượt qua mọi giông bão.
| Tìm về chốn bình yên! Những tháng cuối năm, ai dường như cũng vội vàng hơn, vội hoàn thành công việc, vội cho kịp những kế hoạch còn dở dang. ... |
| Lời hẹn ước thanh xuân Thanh xuân là những ngày tháng rực rỡ, ngập tràn niềm vui và cũng là những khoảnh khắc trong trẻo, vô tư nhất của tuổi ... |
Thùy Linh
Đường dẫn bài viết: https://phapluatxahoi.kinhtedothi.vn/cham-vao-yeu-thuong-diu-dang-440395.html
In bài viếtBản quyền thuộc về "Pháp Luật và Xã hội - Chuyên trang của Báo Kinh tế & Đô thị", chỉ được dẫn nguồn khi có thỏa thuận bằng văn bản.