Người phụ nữ đã dành hơn nửa đời người cho đam mê ấy là chị Ngô Thị Kim Cúc, SN 1956, ở 45B phố Phạm Hồng Thái, TP Buôn Ma Thuột. Đến nay, bộ sưu tập hiện vật với số lượng “khủng” của chị đã trở thành “kho báu” đối với bất cứ ai yêu thích và trân trọng những giá trị truyền thống của dân tộc.
Nhọc nhằn với những đam mê
Quán cà phê Điểm hẹn Tây Nguyên của chị Cúc nằm trong góc khuất cuối đường Phạm Hồng Thái, TP Buôn Ma Thuột. Với không gian hoài cổ và số lượng hiện vật lớn, đến đây các thực khách luôn trầm trồ thán phục ý nghĩa của những hiện vật mà chị sở hữu.
Nguyên là GĐ Bảo tàng tỉnh Đắk Nông, với sự trân trọng và niềm yêu thích đối với các hiện vật của đồng bào, chị Cúc cho biết: “Đối với tôi, những hiện vật ở đây đều mang ý nghĩa quan trọng, bởi mỗi hiện vật tượng trưng cho những nét văn hóa Tây Nguyên, vì yêu Tây Nguyên và muốn gìn giữ cho muôn đời sau nên tôi mới lưu giữ, sưu tập”.
Hơn 30 năm trước, từ khi còn là một cô gái, chị Cúc đã có niềm đam mê với văn hóa Tây Nguyên. Khi đứng trước những lựa chọn nghề nghiệp, chị Cúc quyết định làm việc tại bảo tàng với mong muốn tuyên truyền văn hóa Tây Nguyên tới đông đảo đồng bào.
Từ năm 1992, những chuyến điền dã xa xôi tại các buôn làng cùng tình cảm của đồng bào như tiếp thêm cho chị niềm yêu nghề và động lực sưu tầm các hiện vật văn hóa dân gian. Ý tưởng sưu tầm về văn hóa Tây Nguyên được hình thành từ khi chị còn là một sinh viên. Từ đó chị nghĩ rằng chỉ có đi sâu về văn hóa mới có thể đưa Tây Nguyên đến với mọi người. Đích đến cuối cùng là một bảo tàng về Tây Nguyên.
Sau khi ra trường làm việc tại Bảo tàng tỉnh Đắk Lắk, những chuyến công tác xa về các buôn làng đã giúp chị hiểu hơn văn hóa Tây Nguyên và có cơ hội sưu tập các hiện vật dân gian ý nghĩa. Mỗi lần đi công tác trong buôn làng, chị được bà con quý mến và gọi là “Đun, Mí” (cách gọi của người dân tộc Ê Đê, Đun là bà, Mí là mẹ), họ rút những chiếc vòng, đôi bông tai trao cho chị. Cứ thế số lượng tặng vật chị được nhận tăng dần, họ coi chị như một người lưu giữ kỷ vật cho họ.
Còn nhớ những năm 90, nạn chảy máu cồng chiêng diễn ra ở nhiều buôn làng Tây Nguyên, người dân vì khó khăn nên bán hết những cổ vật của ông bà để lại. Trước cảnh đó, chị Cúc đã dốc toàn bộ số tiền của mình để sưu tầm hoặc mua lại những hiện vật đã bị bán đi.
“Cũng may, chồng tôi – anh Lê Tuấn luôn bên cạnh ủng hộ, động viên và giúp sức cho tôi mỗi khi khó khăn. Anh Tuấn vốn là một võ sư karate với niềm đam mê trống cổ, có cùng đam mê, sở thích và lòng yêu văn hóa nên luôn đồng hành cùng tôi.
Học trò của anh biết thầy có niềm đam mê nên khi có hiện vật ở đâu là báo tin ngay. Có những khi đồng bào vì không có tiền chữa bệnh mà buộc phải bán đi những hiện vật họ yêu quý. Lúc ấy, tôi không có tiền cũng phải cố đi vay mượn khắp nơi để đưa cho họ chuộc lại, chị Cúc kể.
Đồng bào Tây Nguyên thường quan niệm rằng, mỗi đồ vật trong nhà đều có một linh hồn, nhất là chiêng, trống khi rước về họ cúng Giàng để tạ ơn, mời dân làng ăn uống để cảm tạ công sức đục đẽo, chạm khắc… Vì thế, khi bán đi đồ vật gì họ cũng phải cúng Giàng trước rồi mới bán.

Chị Ngô Thị Kim Cúc bên một số hiện vật sưu tầm được. Ảnh: Lạc Bình
| Phần lớn những hiện vật chị Cúc sưu tầm đều có tuổi đời hơn 100 năm, mỗi hiện vật đều mang một giá trị tinh thần và lịch sử sâu xa. Nhưng khi nhắc đến, chị luôn nhấn mạnh tính văn hóa hơn là tuổi thọ. Đối với chị, văn h là những giá trị phi vật thể, không thể nào mua được và cần được giữ gìn bảo tồn để con cháu đời sau, có thể biết được sự thăng hoa về văn hoá của dân tộc ta thế hệ trước. |
Lạc Bình - Mai Chi
Đường dẫn bài viết: https://phapluatxahoi.kinhtedothi.vn/den-xem-kho-bau-vo-gia-cua-nguoi-giu-hon-van-hoa-tay-nguyen-68151.html
In bài viếtBản quyền thuộc về "Pháp Luật và Xã hội - Chuyên trang của Báo Kinh tế & Đô thị", chỉ được dẫn nguồn khi có thỏa thuận bằng văn bản.